Hồi Ký



Bất cứ ai cũng có một khoảng trống nào đó trong tâm hồn, khoảng trống đó ngay cả vợ bạn, con bạn, chồng bạn, bố mẹ bạn, nhà cửa hay tiền của cũng không thể lấp đầy được.
Chúa dựng nên con người và cho con người có khoảng trống mà chỉ có duy nhất Ngài mới lấp đầy, chỉ có Ngài mới làm đầy trọn của tâm hồn trống đó.
Tôi thường đi một mình, tôi thường khóc một mình, tôi cầu nguyện một mình. Chỉ đến khi được sự đụng chạm của Ngài tôi mới thấy mới đáng sống,
Nếu bạn giống như tôi, bạn đang có một nỗi trống vắng, đôi khi hụt hẫng đó chính là phút bạn nhận ra bạn cần có Chúa hơn bao giờ hết.
Nếu bạn đang bị bệnh, bạn từng mơ ước được lành, bạn muốn được một Mục sư nào đó đầy ơn chạm đến thân thể bạn. nhưng ngay cả người Á Châu, Âu Châu hay Phi Châu đặt tay trên bạn thì bạn vẫn hỏi trong đầu rằng: Mình được lành chưa nhỉ? Hay liệu mình có được lành không?
Mình đã uống rất nhiều loại thuốc, tây có ta có, mình chẳng khác nào người đàn bà mất huyết đã tốn kém trong tay nhiều thầy thuốc. nhưng chẳng hiệu quả là bao? Tiền mất tật vẫn mang.
Nhưng một ngày kia mình đã ngồi một mình ngước mắt lên cao để nói chuyện với Chúa về những suy nghĩ và bệnh tật mình đang mang. Đây có lẽ là giải pháp tốt nhất mà mình có thể làm được vì trừ Chúa ra tôi chẳng có phước gì hết.
Vừa ôm đầu vì đau và mình đã thưa với Chúa những điều thật với tình trạng tội lỗi, thật với tình trạng bệnh tật của mình với Chúa.
Chẳng có đường sáng lòe nào cả, chẳng có một luồng điện nào chạy dọc sống lưng cả, cũng chẳng thấy trên đầu mình có ánh sáng nào hết, cũng chẳng cầu nguyện ồn ào. Nhưng phép lạ đã xảy ra.
Đức tin không phải là ồn ào, đức tin không phải là cảm giác, cảm thấy, đức tin không cần phải sấm chớp sáng lòe, cũng không phải là lời nói trôi chảy. Con đã từng học về đức tin, từng dạy về đức tin. Nhưng đức tin thật luôn có kết quả và kiến tạo một tâm hồn tươi mới. đức tin cười trong nước mắt, đức tin không còn nhìn chân tay bạn có run rẩy hay co cứng, hoặc đau đớn nữa mà đức tin nhìn lên Chúa. Đấng đã làm các phép lạ là vì Ngài vẫn thường hay làm như thế.
Chúa biết con không phải là người mau nước mắt, Chúa biết con chẳng mấy khi khóc cười trước đám đông. Nhưng lòng con khóc trong vinh quang, khóc trong vui sướng , khóc trong sự riêng tư.
Quả thật, tôi đã cảm nhận được bài ca vui mừng của Vua Đa vít:
 Thi 56:8   8 Chúa đếm các bước đi qua đi lại của tôi:
Xin Chúa để nước mắt tôi trong ve của Chúa,
Nước mắt tôi há chẳng được ghi vào sổ Chúa sao?

Chúa ôi, con biết Ngài thương con, lên Ngài cho con còn tồn tại trên thế gian này, con biết Ngài thương con lên vợ không mất chồng, con không mất cha. Con biết Chúa có thể dùng con lừa để làm phương tiện, Ngài có thể khiến đá có thể tung hô cho Ngài, Ngài làm được mọi sự mà không cần có con, phận con bé nhỏ, như giọt nước trong một đại dương mà thôi có đáng kể gì đâu?
Nếu hôm nay, có ai hỏi tại sao Chúa còn cho con còn sống, tại sao Chúa còn dùng con, con ngẩng cao đầu để nói rằng: Vì Ngài biết lòng con yêu Ngài, lòng con chân thật với Ngài. Ngài biết con đã tận hiến mọi sự để có thể làm công việc của Ngài, con làm mà không trông mong có người trả ơn, vì con biết rõ mai đây về với Cha, Cha sẽ thưởng cho con. Người ta vẫn tự hỏi rằng: con lấy tiền ở đâu để truyền giáo? con có kinh phí ở đâu mà đi được? Đó chẳng phải giáo phái sai con đi, đó chẳng phải giáo phải chi trả.
Nhưng Ngài đã cho con vui hưởng thành quả nơi những mớ rau, nơi của những củ sắn củ khoai của làng quê nghèo khó. Cái quý nhất của đời con trong phục vụ Ngài cho đến ngày nay đó là: Con được dùng những đồng tiền bằng mồ hôi công sức của những nông dân chân chính, đó không phải là những đồng tiền thừa, đó là những đồng tiền bớt đi những bữa ăn ngon, bớt đi những phương tiện tốt. Con quý lắm, nên con không dám dùng sai việc, con quý lắm nên không dám dùng cho mình.
Con muốn là Ba-na-ba, là một người lành, con muốn là một Na-tha-na-ên chân thật. Trong người không có chút chi dối trá.
Con còn nhớ Ngài đã từng dạy con trong sách tiên tri Ê-sai 48:10 rằng: Đáng rủa thay là kẻ làm việc Đức Giê-hô-va cách dối dá!
Cha ôi, con muốn cuối con đường của con sẽ vẫn là như thế, phía cuối con đường dù ngắn hay dài sẽ vẫn mãi là như thế Chúa ạ. Xin giúp con giữa dòng đời đầy dối gian này.
 Mọi hướng gió tiếp trợ của Á Châu, Âu châu con chưa một lần ngóng đợi, xin xỏ.
Con báo cáo với ai? Con báo cáo với những người chân nấm, tay bùn. Họ cùng chia sẻ niềm vui của mỗi cuộc hành trình con đi. Mỗi bước chân con đi là lời cầu nguyện thay, là lời thăm hỏi, là lời động viên là sự sẻ chia tiền mình có. Họ không bố thí cho con nhưng họ đã làm quá sức những gì họ đang có.
Bố mẹ con cũng chẳng động viên con như thế, thật Ngài đã chuẩn bị một dân sẵn lòng cho Chúa. Tôi may mà có được cơ nghiệp tinh thần đẹp đẽ như thế, mối quan hệ của người chăn với bầy chiên không phải là thái độ của ông chủ với đầy tớ, cũng không phải quan quyền với cấp dưới. Nhưng tôi nói như Phao lô rằng: Anh em thật ở trong lòng tôi.  Trong bữa ăn tôi nhớ đến anh em, tôi ăn miếng ngon mà thương người thiếu thốn. tôi đang vui mà chợt nghĩ đến nan đề của anh em.
Chúa đã tập cho tôi đánh trận cho đến nỗi tôi dương nổi cung đồng, Ngài đã dạy tôi vui với kẻ vui, buồn với kẻ buồn, tôi thường nín chịu mọi sự suốt gần chục năm qua, tôi nào dám kiêu mà khoe mình, tôi đã khóc lớn giữa anh em khi anh em quên mình là ánh sáng. Tôi đã khóc cùng anh em trước Chúa vì sự bất lực trước nan đề của anh chị em.
Anh em ơi, tôi không mong anh em phải hiểu lòng của tôi, nhưng tôi mong anh em hãy sống xứng đáng với sự kêu gọi của Cha từ ái của chúng ta.
Anh em đã dành cho tôi sự ưu ái, mến mộ và cảm thông lắm, nhiều lần tôi định như Phao lô từ biệt Hội Thánh thành Ê-phê-sô bên bờ đẹp, ôm nhau luyến tiếc, nhưng anh em đã giữ chân tôi lại. tôi thương anh em thật như chân với tay vậy.

Related Posts

0 nhận xét